Liên lạc trong Sự kiện 11 tháng 9

Trong Sự kiện 11 tháng 9, liên lạc đóng vai trò quan trọng trong việc thông báo tình hình và tìm kiếm nạn nhân đối với nhân viên cứu hộ và người dân. Nhiều nhân viên cứu hộ đã sử dụng bộ đàm, điện thoại, công chúng và nạn nhân sử dụng máy nhắn tin và các thư thoại, cùng với các dịch vụ điện thoại công cộng để liên lạc với nhau.[1][2] Việc liên lạc lúc đó trở nên quá tải đến mức các nhà mạng lớn như Verizon Communications bị sập mạng, cùng với thiệt hại từ sự sụp đổ của Trung tâm Thuơng mại Thế giới đã khiến các nhà mạng bị mất dịch vụ.[3]
Không tặc
[sửa | sửa mã nguồn]Những tên không tặc trong vụ tấn công dường như đã lên kế hoạch và phối hợp nhiệm vụ thông qua các cuộc gặp trực tiếp (như Mohamed Atta bàn với Jiad Jarrah và nói di chúc trong một đoạn phim năm 2000) và sử dụng rất ít hoặc không sử dụng liên lạc điện tử. Việc này này khiến kế hoạch của họ khó bị phát hiện hơn.[4]
Chính phủ
[sửa | sửa mã nguồn]
Theo Tuyên bố số 17 của Ủy ban 11/9, đã có một số sự cố liên lạc ở cấp chính phủ liên bang trong và sau vụ tấn công. Có lẽ sự cố nghiêm trọng nhất xảy ra trong một "Cuộc gọi Hội nghị về Mối đe dọa Hàng không" do Trung tâm Chỉ huy Quân sự Quốc gia (NMCC) mở sau khi hai máy bay đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới (WTC), nhưng ngay trước khi Lầu Năm Góc bị tấn công. Những người tham gia không thể đưa mời nhân viên trung tâm chỉ huy kiểm soát không lưu của Cục Hàng không Liên bang (FAA), nơi nắm giữ nhiều thông tin nhất về vụ không tặc, tham gia cuộc gọi.[4]
Trích dân báo cáo:
Các nhà điều hành đã cố gắng mời FAA vào cuộc họp từ xa này, nhưng họ gặp sự cố về thiết bị và khó tìm được số điện thoại đủ tính bảo mật. NORAD đã gọi FAA ba lần trước 10:03 để xác nhận sự hiện diện của họ trong cuộc họp, cung cấp thông tin cập nhật về vụ không tặc. FAA đã không tham gia cuộc họp cho đến 10:17. Đại diện FAA tham gia cuộc gọi không quen thuộc hoặc chịu trách nhiệm về tình huống không tặc, không được tiếp cận với những người ra quyết định và không có bất kỳ thông tin nào có sẵn cho các quan chức cấp cao của FAA vào thời điểm đó. Chúng tôi không tìm thấy bằng chứng nào cho thấy vào thời điểm quan trọng đó, sáng ngày 11 tháng 9, các chỉ huy cấp cao của NORAD ở Florida hoặc Cheyenne Mountain Complex đã từng phối hợp với các nhân viên FAA hợp tác với của họ để cảnh báo tình huống và tổ chức một phản ứng chung. Các quan chức cấp thấp hơn đã ứng biến - Trung tâm Boston của FAA bỏ qua các chỉ huy khác để liên hệ với NEADS (thuộc NORAD). Nhưng các quan chức cấp cao nhất của Bộ Quốc phòng đã dựa vào "Hội nghị về mối đe dọa trên không NMCC" để nói FAA đã không tham gia một cách có ý nghĩa.[4]
Nhân viên cứu hộ
[sửa | sửa mã nguồn]Sau vụ đánh bom Trung tâm Thương mại Thế giới 1993, các bộ lặp vô tuyến liên lạc của Sở Cứu hỏa Thành phố New York(FDNY) đã được lắp đặt trong khu phức hợp. Vì họ không biết rằng cần phải vận hành một số bộ điều khiển để kích hoạt hoàn toàn hệ thống bộ lặp, nên các chỉ huy cứu hỏa tại trạm chỉ huy của họ ở sảnh Tháp Bắc nghĩ rằng bộ lặp không hoạt động và không sử dụng nó, mặc dù nó đã hoạt động và được một số lính cứu hỏa sử dụng.[5] Khi các quan chức cảnh sát kết luận rằng WTC có nguy cơ sụp đổ và ra lệnh cho cảnh sát rời khỏi khu phức hợp, các quan chức cứu hỏa đã không được cảnh báo.[6] Các quan chức cứu hỏa tại hiện trường không theo dõi các bản tin phát sóng và không hiểu điều gì đã xảy ra khi Tháp Nam sụp đổ.[7]
Việc liên lạc giữa Sở Cảnh sát Thành phố New York (NYPD) và các đơn vị cứu hỏa rất hạn chế, mặc dù Văn phòng Quản lý Khẩn cấp (OEM) đã được thành lập vào năm 1996 tại WTC 7, một phần nhằm mục đích phối hợp. Một lý do chính khiến OEM không thể phối hợp liên lạc và chia sẻ thông tin trong những giờ đầu tiên ứng phó với tình huống là do nơi đăth trung tâm điều hành nơi đã được sơ tán sau khi mảnh vỡ từ Tháp Bắc đổ sập xuống tòa nhà. Điều này đã gây ra một số vụ cháy khiến tòa nhà sụp đổ vào lúc 5 giờ chiều cùng ngày.
Những nỗ lực cứu trợ khẩn cấp ở cả Hạ Manhattan và Lầu Năm Góc đã được hỗ trợ bởi các nhân viên phát thanh nghiệp dư tình nguyện trong những tuần sau vụ tấn công.[8]
Nạn nhân
[sửa | sửa mã nguồn]—Lauren Grandcolas, thư thoại để lại lúc 09:39:21.[9]
Điện thoại di động và thư thoại đóng vai trò quan trọng trong và sau vụ tấn công, đặc biệt thông báo tình hình không tặc. Nhiều nạn nhân đã gọi thân nhân, ghi âm để thông báo cho người thân về tình hình hiện đang diễn ra. Các hành khách và phi hành đoàn đã thực hiện các cuộc gọi bao gồm: Sandra Bradshaw, Todd Beamer, Tom Burnett, Mark Bingham, Peter Hanson, Jeremy Glick, Barbara Olson, Renee May, Madeline Amy Sweeney, Betty Ong, Robert Fangman, Brian David Sweeney và Ed Felt. Hành khách và phi hành đoàn trên Chuyến bay 93 của United Airlines đã có thể biết được tình hình của mình dựa trên những cuộc gọi này và lên kế hoạch đập cửa khoang lái để xông vào kiểm soát chuyến bay. Theo Ủy ban 11/9: "Hành động của họ đã cứu sống vô số người khác, và có thể đã cứu Điện Capitol Hoa Kỳ hoặc Nhà Trắng khỏi bị tấn công."[10]
Theo Báo cáo Ủy ban 11/9, 13 hành khách từ Chuyến bay 93 đã thực hiện tổng cộng hơn 30 cuộc gọi cho cả gia đình và nhân viên khẩn cấp (hai mươi hai cuộc gọi điện thoại hàng không được xác nhận, hai cuộc gọi điện thoại di động được xác nhận và tám cuộc gọi không được chỉ định trong báo cáo). Brenda Raney, phát ngôn viên của Verizon Wireless, cho biết các cuộc gọi được hỗ trợ bởi một số trạm phát sóng di động.[11] Có báo cáo rằng có ba cuộc gọi điện thoại từ Chuyến bay 11, năm cuộc gọi từ Chuyến bay 175 và ba cuộc gọi từ Chuyến bay 77. Hai cuộc gọi từ các chuyến bay này đã được ghi lại, do tiếp viên hàng không thực hiện: Betty Ong trên Chuyến bay 11 và CeeCee Lyles trên Chuyến bay 93.[12]
Alexa Graf, phát ngôn viên của AT&T, cho biết việc các nạn nhân gọi điện là để cầu may an toàn.[13] Marvin Sirbu, giáo sư kỹ thuật tại Đại học Carnegie Mellon cho biết vào ngày 14 tháng 9 năm 2001 rằng: "Thực tế là điện thoại di động có thể hoạt động trong hầu hết mọi lúc trên một chuyến bay thương mại."[14] Các chuyên gia khác trong ngành cho biết điện thoại di động có thể sử dụng với các mức độ tùy thuộc vào độ cao của các chuyến bay.[14]
Sau mỗi lần máy bay bị cướp đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới, nhân công và khách du lịch bên trong tòa nhà đều gọi điện cho gia đình và người thân; đối với các nạn nhân, đây là lần liên lạc cuối cùng của họ. Những người bị mắc kẹt thường gọi 9-1-1. Hơn chín giờ cuộc gọi 9-1-1 được ghi lại cuối cùng đã được công bố sau khi tờ New York Times và gia đình các nạn nhân gửi đơn kiến nghị.
Ví dụ như cuộc gọi cuối cùng của Kevin Cosgrove lúc 9:59:[15]
...
Kevin (mất bình tĩnh): Chúng tôi đang ở văn phòng John Ostaru. O. S. T. A. R. U.
Nhân viên: A. R. U?
Kevin: Đó nơi chúng tôi đang đứng. Chúng tôi có ba người.
Nhân viên: O. S. T. A. R. U?
Kevin: O. S. T. A. R. U. Ba cửa sổ bị vỡ...
Nhân viên: Anh ở đó không?
Kevin: Đây. Chúng tôi đang nhìn về phía Trung tâm Tài chính (Thế giới). Hai cửa sổ bị vỡ.
Tiếng động mạnh.
Kevin (hét lên dữ dội): Ôi Chúa! Ôi...! (tòa nhà đang sập)
Cuộc gọi kết thúc.
Người dân
[sửa | sửa mã nguồn]Sau vụ tấn công, mạng lưới điện thoại di động của Thành phố New York và khu vực tiểu bang New York nhanh chóng bị quá tải khi lưu lượng tăng gấp đôi so với mức bình thường. Lưu lượng điện thoại di động cũng bị quá tải trên khắp Bờ Đông, dẫn đến sự cố sập mạng. Dịch vụ điện thoại cố định tại trung tâm thành phố của Verizon bị gián đoạn trong nhiều ngày và nhiều tuần do cáp thuê bao bị cắt, và tổng đài 140 West Street cũng bị đóng cửa trong nhiều ngày. Lượng gọi giữa Brooklyn và Manhattan cũng bị giảm do cáp trung kế bị cắt.
Vô tuyến
[sửa | sửa mã nguồn]Tham khảo
[sửa | sửa mã nguồn]- ^ Sherwell, Philip (ngày 10 tháng 9 năm 2011). "9/11: Voices from the doomed planes". The Telegraph (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 23 tháng 8 năm 2025.
- ^ Millman • •, Jennifer (ngày 1 tháng 12 năm 2009). "Analysis of 9/11 Pager Data Paints Chilling Picture". NBC New York (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 23 tháng 8 năm 2025.
- ^ Argenti, Paul A. (ngày 1 tháng 12 năm 2002). "Crisis Communication: Lessons from 9/11". Harvard Business Review (bằng tiếng Anh). ISSN 0017-8012. Truy cập ngày 23 tháng 8 năm 2025.
- ^ a b c http://www.fas.org/irp/congress/2004_rpt/staff_statement_17.pdf
- ^ Desrosiers, David A. "Heroism and Horror in the North and South Tower - September 11, 2001". 911.gnu-designs.com (bằng tiếng Anh). Bản gốc lưu trữ ngày 4 tháng 11 năm 2013. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2025.
- ^ "FATAL CONFUSION: A Troubled Emergency Response; 9/11 Exposed Deadly Flaws In Rescue Plan (Published 2002)" (bằng tiếng Anh). ngày 7 tháng 7 năm 2002. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2025.
- ^ Pagones, Stephanie (ngày 7 tháng 9 năm 2021). "Nearly 20 years since 9/11 terror attacks, first FDNY chief on scene honors 'Ordinary Heroes'". Fox News (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2025.
- ^ "Remembering the World Trade Center - September 11, 2001". www.nyc-arecs.org. Truy cập ngày 24 tháng 8 năm 2025.
- ^ "Transcripts – Mornings with Paula Zahn – Remembering The Victims: Lauren Grandcolas". CNN. ngày 28 tháng 12 năm 2001. Lưu trữ bản gốc ngày 25 tháng 5 năm 2008. Truy cập ngày 23 tháng 6 năm 2008.
- ^ Lewis, Carol W. (Carol Weiss); Gilman, Stuart (2005). The ethics challenge in public service : a problem-solving guide. Internet Archive. San Francisco, CA : Jossey-Bass. ISBN 978-0-7879-6756-7.
- ^ "Final Contact". telephonyonline.com (bằng tiếng Anh). Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 12 năm 2009. Truy cập ngày 25 tháng 8 năm 2025.
- ^ Summers, Anthony (2011). The eleventh day : the full story of 9/11 and Osama bin Laden. Internet Archive. New York : Ballantine Books. ISBN 978-1-4000-6659-9.
- ^ "Final Contact". telephonyonline.com (bằng tiếng Anh). Bản gốc lưu trữ ngày 18 tháng 12 năm 2009. Truy cập ngày 28 tháng 8 năm 2025.
- ^ a b "AFTER THE ATTACKS: COMMUNICATIONS; New Perspective on the Issue Of Cell Phone Use in Planes (Published 2001)" (bằng tiếng Anh). ngày 14 tháng 9 năm 2001. Truy cập ngày 28 tháng 8 năm 2025.
- ^ Lamont At Large (ngày 10 tháng 3 năm 2022), Kevin Cosgrove's last phone call on earth, truy cập ngày 28 tháng 8 năm 2025